Hãy G+ và Chia Sẻ Bài Viết Để Nâng Tầm Chất Nhé Các Bạn
Trang 1 của 130 1231151101 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 10 của 1294
  1. #1
    Junior Member
    Ngày tham gia
    Dec 2015
    Bài viết
    0

    [7] David Beckham - Chia tay một huyền thoại

    Không phải giỏi nhất, nhưng David Beckham là cầu thủ nối tiếng nhất, và cũng giàu có nhất trong thế giới bóng đá hiện đại. Trong các vận động viên thể thao, không có ai được thần tượng hoá đến cuồng nhiệt như anh, không có ai được nhắc đến hằng ngày trên mặt báo như anh.


    Mỗi lần anh thay đổi kiểu tóc, mỗi lần anh đi shopping, tất cả đều trở thành những sự kiện thu hút sự chú ý… trên toàn cầu. Tại Manchester United, David Beckham không chỉ đơn thuần là 1 cầu thủ, anh đã trở thành 1 biểu tượng thể thao, cũng như 1 biểu tượng thương mại cực kỳ ăn khách trên khắp 5 châu. Khuôn mặt điển trai hấp dẫn, hôn ước với cựu thành viên Spice Girls Victoria Adams, cùng lối sống rất xa xỉ kiểu siêu sao khiến anh đã lừng danh lại càng thêm nổi tiếng. Nhưng nổi tiếng quá cũng có cái hại, và trong mắt không ít người, Beckham đã trở thành 1 nhãn hiệu tiếp thị hơn là 1 cầu thủ bóng đá, những họat động quảng cáo, những cuộc tiệc tùng chưng diện đôi khi đã làm lu mờ cả các thành tích thể thao của anh. Cũng chính vì Beckham ở trên đỉnh cao danh vọng, nên bất kỳ 1 sai lầm hay thất bại nào của anh cũng trở thành mục tiêu xoi mói, mổ xẻ, “bé xé ra to”. Có thể nói những lời ngợi ca dành cho anh thì quá nhiều, mà chỉ trích thì cũng không phải ít. Nhưng thôi, hãy cứ bỏ ngoài tai những chuyện thị phi, và chỉ chú tâm đến lãnh vực chuyên môn, đến 1 Beckham cầu thủ.

    Vâng, không cần tới những ánh hào quang hậu trường, Beckham vẫn là 1 trong những cầu thủ xuất sắc nhất trong lịch sử MU. Ở vị trí tiền vệ cánh phải, khả năng kiến thiết bóng của anh phải gọi là…trên cả tuyệt vời. Những đường chuyền dài do Beckham thực hiện chính xác đến từng ly, và những cú lật bóng bên biên phải của anh luôn nguy hiểm chết người. Ở thời kỳ hoàng kim tại MU, Beckham được coi là cầu thủ tạt bóng số 1 trên thế giới, mỗi lần anh tạt bóng là mỗi lần khung thành đối phương chao đảo. Bất kể là Cole, Yorke, Nistelrooy, hay 1 tiền đạo nào khác của MU, ai cũng đều muốn chơi cùng Beckham, vì mỗi đường chuyền của Beckham thường tìm đến rất đúng chỗ của tiền đạo, chứ không bắt họ phải di chuyển để bắt kịp. Tỷ lệ chuyền bóng thành bàn của Beckham là cao nhất ở nước Anh.Bên cạnh đó, với không ít người, Beckham cũng là cầu thủ đá phạt hay nhất thế giới. Những cú sút xoáy vòng, đưa bóng vọt qua hàng rào phòng thủ đối phương rồi rơi đúng vào góc thượng khung thành là 1 “sản phẩm độc quyền” của anh. Rất, rất nhiều lần anh đã ghi những bàn thắng tuyệt đẹp như thế.

    Dĩ nhiên, là cầu thủ thường chẳng có ai hoàn hảo, điểm yếu của Beckham là kỹ thuật cá nhân không cao. Tuy thế, cũng không nên quá cầu toàn, có được kỹ năng chuyền bóng và sút phạt như anh cũng đã là quá đủ cho 1 tiền vệ.

  2. #2
    Junior Member
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    0
    Thực sự mà nói . Về Real cũng làm mờ nhạt dần hình ảnh của một người thần tượng trong lòng các fan hâm mộ VN nói riêng và fan Beck nói chung . Một phần vì họ ko được xem anh thi đấu qua những lần THTT của VTV3 nữa . Phần khác vì Beckham không còn được như xưa nữa . Kể từ khi về Real , tài tạt bóng và những pha bóng chuyền dài của anh đã nhạt phai dần . Có thể những nhận xét trên là khá khắt khe , nhưng anh là một ngôi sao bóng đá và anh có trách nhiệm phải đáp ứng những kỳ vọng vủa người hâm mộ .
    Trận đấu đầu tiên của tuyển Anh , mặc dù là người góp công lớn trong chiến thắng của đội nhà nhưng thực sự mà nói điều đó cũng không làm tôi cảm thấy hài lòng về anh . Pha bóng ghi bàn thực sự phần nhiều là do công của Gamarra . Còn ngoài ra , những pha bóng dài và tạt bóng của Beck đa số là thiếu chính xác . ĐIều này thực sự làm tôi thất vọng .
    Nhưng trận đấu thứ hai , dường như cái thú vị khi xem Beckham thi đấu trong MU dường như dần dần trở lại . Bắt đầu có nhiều hơn những đường chuyền chính xác như sở trường của anh cách đây 7-8 năm . Và rồi , đỉnh điểm là pha tạt bóng chính xác cho Crouch mở tỉ số trận đấu . Nó mang lại một cái gì đó trong mỗi con tim của các Beckham's fan cũng như là fan của tuyển Anh .
    Beck ngày hôm nay đã trưởng thành rất nhiều trên sân cỏ . Không còn bồng bột như thời WC 98 , cũng không bùng nổ như cái năm 98-99 lịch sử nữa . Beck bây giờ là một vị đội truởng theo đúng nghĩa của nó : một phong thái điềm tĩnh và biết cách vực dậy các đồng đội của mình đúng lúc . Mỗi lần xuất hiện , Beck luôn được kỳ vọng vào rất nhiều và cho đến thời điểm này , với những gì mà anh đã và đang thể hiện trong màu áo "3 chú sư tử " ở WC 2006 , anh xứng đáng với chiếc băng đội trưởng .

    myM.U

  3. #3
    Junior Member
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    0
    Becks vẫn là Becks, mà chẳng ai giống và thu hút những lời đàm tiếu như vậy đc

    Hôm trước người ta có thể chỉ trích nhưng có thể ngay hôm sau người ta lại tung hô nên tận mây xanh và ngược lại. Vì vậy phàm tất cả những bình luận đó thôi thì cứ dài tai ra hằng ngày để nghe, để cảm nhận và để yêu, khâm phục Becks hơn.

    Ai đó nói Becks ko phải là "huyền thoại" của M.U hay chỉ "suýt là huyền thoại" nhưng có 1 sự thật: Becks chẳng thua kém về thành tích cũng như sự nghiệp bất cứ cầu thủ nào của M.U đc coi là "huyền thoại", thậm chí còn hơn và vượt trội...

    Nếu chấm điểm với thang điểm 10 thì tài năng sân cỏ của Becks có thể là 7 điểm.Còn "tài năng" kiếm tiền hay những cái gì gì đó và người ta vẫn nói có thể là 9 điểm. Và rất nhiều người bị cái con số 9 kia che mất tầm mắt và ko nhìn dõ con số 7. Nhưng 7 điểm kia là con số mơ ước của rất nhiều cầu thủ giỏi...

    Về sự ra đi của Becks.Chẳng ai có cái "tư thế" khi ra đi như Becks.Becks đã có tất cả cùng M.U, chẳng thiếu gì và cũng chẳng còn cần gì.Vậy khi ko có "cửa" ở lại thì có thằng nào ngu gì mà ở lại...Dù chưa đạt đc thành công nào đáng kể với Real, nhưng có là gì đâu nếu như cuộc đời lại đc khoác áo cả 2 CLB xuất sắc nhất thế kỷ 20, chưa có ai đc như vậy.Cả đời Giggs chỉ đc biết đến trong màu áo M.U, Keano thì phải xuống chiếu dưới Celtic,... Thử hỏi ai đáng vui hơn?

    Becks chẳng phải giỏi nhất nhưng những gì mà sự nghiệp thành đạt cả trong lẫn ngoài sân cỏ bắt nguồn từ tài năng, con người này khiến tớ "thích" nhất mà chẳng cầu thủ nào có được. Tuy chưa đến mức "thần tượng" nhưng với tớ đã "thích" thì mãi mãi chỉ "thích" 1 người, dù thế nào thì ít nhất cũng ko nên "phản bội"...

    ღ zїppø ღ

  4. #4
    Junior Member
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    0
    Em đã không viết một bài cảm nhận đúng nghĩa nào kể từ đầu giải để chờ... Thật ra, một phần vì các anh chơi chưa đủ ấn tượng để em có cảm xúc viết bài và một phần cũng vì em muốn đợi ngày các anh chiến thắng hoàn toàn kia ! Nhưng lúc này các anh đã dừng lại rồi, em biết viết gì đây ??

    Đầu tiên, có lẽ, là một lời chân thành chia sẻ với các anh. Một lần nữa bị loại ở tứ kết và lại trên chấm phạt đền - còn gì cay đắng hơn dành cho một thế hệ tài năng và được kỳ vọng như các anh ? Khi hàng chục triệu người dân Anh cũng như người yêu mến các anh trên khắp thế giới rất buồn vì thất bại này thì không ai khác, cảm thấy buồn và tiếc nuối nhất phải là chính các anh. Thương lắm khi trông thấy các anh khóc... John, cứng cỏi như anh mà để Beckie của tôi phải an ủi sao ? Stevie, đứng lên mà, em không muốn anh như vậy chút nào. Frank, lạ thật nhỉ, chắc năm nay không phải năm của anh rồi... Và Owen, xông xáo cả trận rồi cuối cùng mọi cố gắng đều là vô ích. Paul nữa, 5 trận chỉ lọt lưới 2 bàn, vậy mà...

    Đau đớn nhất là các anh đã thắng khi chơi dở, song ở một trận mạch lạc và áp đảo hơn, và đầy quyết tâm, các anh lại là kẻ thua cuộc...

    Đối với em, World Cup 2006 thật sự đã kết thúc rồi. Em không quan tâm ai sẽ vô địch khi người đó không phải các anh. Một chút bất ngờ khi Brazil cũng bị loại và vòng bán kết trở thành cuộc đấu nội bộ của châu Âu. Nhưng giữa Ý, Đức, Pháp và Bồ Đào Nha, em chẳng cần biết ai hơn ai cả (Ah, không hẳn ^"^, dù sao em cũng không hy vọng đội thắng cuộc mặc áo màu huyết dụ !). Tuy nhiên... dù đã kết thúc, em chắc rằng có những điều từ giải đấu này em sẽ chẳng thể quên, không bao giờ quên được...


    Part I : Tears of the Captain

    - Phần I : Nước mắt thủ quân



    Dành cho riêng anh thôi nhé, Beckie...

    Em không hiểu vì sao, nhưng quả thật thể lực anh giải này kém quá. Thể lực yếu khiến tầm ảnh hưởng của anh không còn rõ rệt và khiến anh bị chỉ trích. Mặc kệ họ, anh nhỉ ! Em biết anh không hề xa lạ với đủ thứ tạp nham người ta vẫn nói về anh. Beckie của em đủ bản lĩnh để không cho những lời chỉ trích ấy làm phiền đến anh. Bất cứ ai nhìn nhận công bằng đều phải thừa nhận : Dù phong độ anh thể hiện trên sân - cũng như mọi cầu thủ khác - không phải lúc nào cũng tốt, thì ở anh tinh thần thi đấu luôn luôn, luôn luôn đạt ngưỡng tối đa ! Anh có biết pha ghi bàn của anh trong trận gặp Ecuador làm rất, rất nhiều người xúc động không ? Em yêu cả nét mặt mệt mỏi của anh trước đó, em phục cả những hơi thở ngắt quãng của anh sau đó... Em cá là đối với fans của anh, không chỉ ngoại hình hoàn hảo, tài năng chơi bóng hay danh tiếng của anh làm họ ngưỡng mộ, mà còn cả cá tính mạnh mẽ và sự nỗ lực đến tận cùng trong mọi hoàn cảnh... Và, vâng. Có lẽ đó cũng là điều làm em yêu và phục anh nhất, Beckie à.

    Bởi thế em nhận ra... Việc phải miễn cưỡng rời sân làm anh đau hơn cả những chấn thương nơi đầu gối và gót chân. Hình như... Lần đầu tiên em thấy anh khóc ...? Em giật mình. Sự thật là hầu như ngần ấy năm chơi cho đội tuyển, nhất là khi tiếp quản băng thủ quân, anh luôn trụ trên sân đến giây cuối cùng. Nếu đội tuyển giành thắng lợi, anh cười thật tươi (và thật đẹp !) chia vui cùng mọi người; còn khi thất bại, anh an ủi họ và chẳng khóc bao giờ dù đôi mắt anh buồn lắm... Còn lần này, anh đã khóc, trước khi tuyển Anh gục ngã trong loạt luân lưu và thậm chí trước khi 90' chính thức kết thúc. Có phải giọt nước mắt để dành bấy lâu đã bật ra khi mà với anh, có thể đây sẽ là kỳ World Cup cuối cùng ?...

    Em không biết, không chừng cũng không ai biết chắc, rằng 4 năm sau tại Nam Phi những CĐV của The Three Lions có còn được thấy anh khoác chiếc áo trắng thân thuộc nữa hay không. Chỉ chắc chắn một điều, lúc ấy băng thủ quân đã thuộc về người khác.

    Nhưng bản thân việc này thật ra không có gì đáng buồn phải không anh ? 6 năm giữ chức thủ quân anh đã hoàn thành nhiệm vụ, làm tất cả những gì anh cần làm. Không ai có quyền trách cứ anh cho dù họ cứ tưởng họ có cái quyền đó. Và từ chức song không từ giã đội tuyển - Em nghĩ anh rất dũng cảm kho quyết định như thế. Không như anh, nhiều đội trưởng (hay cả đơn giản là tuyển thủ) ở tầm tuổi 30+ thường vội vã chia tay đội tuyển sau thất bại. Theo em, đó là cách họ nhận trách nhiệm mà cũng là cách họ trốn tránh trách nhiệm. Nhận trách nhiệm về thất bại đã qua và trốn tránh trách nhiệm xây dựng lại đội bóng tương lai. Làm như vậy thì về CLB, nếu họ còn chơi tốt, đội tuyển sẽ nhớ họ (Và biết đâu lại mời họ trở lại); ngược lại khi họ chơi dở, thì dễ rồi, họ cứ thong thả đi hết sự nghiệp cầu thủ của mình và người ta sẽ bảo họ biết dừng đúng lúc. Nhưng anh - Anh thật đặc biệt - anh nhận về mình trách nhiệm của thủ quân và vẫn muốn tiếp tục đóng góp trong vai trò một tuyển thủ ! Anh biết là sẽ khó khăn phải không ? Lỡ phong độ không đủ tốt thì anh thậm chí sẽ bị gạt khỏi danh sách và chắc chắn những kẻ ưa moi móc sẽ lại được dịp xúc xiểm anh. Ồ, chỉ là em giả sử !! Nhưng biết là khó khăn anh vẫn sẽ đi con đường đó. Beckie của em, bởi vì... anh là Becks mà !

    Cho nên em không buồn khi anh không còn là đội trưởng. Em tin tưởng ít nhất, hai năm sau, em vẫn sẽ được thấy anh trên đấu trường Euro. Và em mong nước mắt sẽ được thay thế bằng nụ cười - anh biết đấy - "Nụ cười của Hoàng tử" !


    Becky87

  5. #5
    Silver member
    Ngày tham gia
    Apr 2016
    Bài viết
    1
    Tôi đã shock. Thật sự shock.
    ... khi nghe tin anh sẽ giải nghệ
    ... dù điều đó chỉ đến sau ít nhất hai năm...
    "Thật sao ?"
    ... Hụt hẫng và chới với...


    8 năm trời luôn dõi theo anh, để rồi biết rằng anh chưa bao giờ, sẽ không bao giờ bước lên bục cao nhất của những gì anh có thể - và đáng ra đã - đạt được.
    Không Quả bóng vàng châu Âu
    Không danh hiệu Cầu thủ xuất sắc nhất Thế giới
    Không chức vô địch World Cup và Euro.
    Nhưng còn hơn thế - là cái cách McClaren gạt anh khỏi đội tuyển
    "Tuỵêt thật nhỉ ? Giỏi quá nhỉ ?
    Ông ta không muốn "dính líu" đến triều đại cũ và thể hiện sự quyết đoán của mình bằng việc loại anh ?
    Rồi xem..."


    Anh có buồn, có tiếc không ?
    Có đau không, anh ?
    Đối với anh, em nghĩ, có lẽ bản thân anh không hề hối tiếc. Anh đã làm tất cả, cỗng hiến trọn vẹn tình cảm, tài năng vfà đam mê cho bóng đã, cho United và Real, cho tuyển Anh cũng như cho ngươi hâm mộ. Nhưng... em có thể hình dung cảm giác của anh khi biết ông ta loại anh ra. Đau nhói, phải không anh ? Trong bộ sưu tập huy chương và giải thưởng, chẳng có kỷ niệm nào màu áo đội tuyển mang lại cho anh...
    "Nếu em không biết anh..."
    ... thì chưa chắc em đã trở thành fan của tuyển Anh.
    Em yêu quý, ngưỡng mộ và đặt niềm tin vào những chàng trai cách xa tới 7 múi giờ như chính các cầu thủ đại diện cho đất nước em. Em đã yêu cuồng nhiệt, yêu tha thiết để rồi sau đó, hơn một... vài lần, em đã khóc. Vì đội tuyển Anh nhưng trên tất cả - là vì anh.
    Và giờ đây, không có anh ở đó
    Không có tên anh trong danh sách
    Không có tên anh trên chiếc áo số 7
    Không một lần nào nữa sao ?...


    Anh à, em đang bối rối.
    Khi anh từ United chuyển sang Real, tình cảm của em với họ không vì thế mà giảm sút. Vì em biết đó là ngôi nhà nuôi dưỡng tài năng anh phát triển, nơi chở che anh trong những giờ phút khó khăn nhất, và là nơi anh mãi mãi mến yêu, nơi trái tim anh thuộc về...
    Còn bây giờ, khi người ta gạt anh khỏi đội tuyển...
    Em đơn giản chỉ thấy đây là một sự tệ bạc.
    Đừng ai mất công bảo em rằng anh không còn khả năng đứng trong đội tuyển Quốc gia. Ồ vâng, cánh phải đã có Pennant, Lennon, Wright-Phillips, Gerrard - và họ hiệu quả hơn anh sao ? Và trong một trận đấu, họ có thể đóng góp nhiều hơn anh sao ?
    Em không nói về Gerrard, thực tế cánh phải không phải sở trường của anh ấy.
    Em cũng không bảo những người còn lại không giỏi. Họ đều đã và đang chứng tỏ bản thân ở mức độ nào đó.
    Nhưng, chừng đó là đủ để họ chiếm mất vị trí dành-cho-anh-của-em sao ?
    Em không biết, em không hiểu nổi !
    Là vì quá yêu anh mà em nhìn nhận thiếu sáng suốt ?
    Cũng có thể...
    Nhưng em mặc kệ, chính vào lúc này em không quan tâm em đúng hay sai. Không. Đúng hơn em biết mình sai, nhưng em không thể không...

    "Cầu cho tuyển Anh thua cuộc !"

    Anh à, em dám chắc anh chẳng đời nào muốn fans của anh nghĩ thế.
    Anh yêu Tổ quốc anh và mong mỏi được tận lực chiến đấu vì danh dự, vinh quang của đất nước khai sinh ra môn bóng đá. Trong khi có người vì bất đồng với HLV mà khăng khăng không khoác áo đội tuyển thì anh, luôn luôn, xem vinh dự đó là điều đáng trân trọng nhất. Vì lẽ ấy nhất định anh sẽ không trông chờ fans của anh thôi ủng hộ tuyển Anh, dù McClaren không gọi anh đi nữa.
    Anh, em biết là em không nên...
    Em vẫn quý Stevie, Gary, Wayne, Michael lắm chứ !
    Nhưng em YÊU anh.
    Em vẫn mong tuyển Anh giành thắng lợi lắm chứ !
    Nhưng em MUỐN được thấy anh ở đó, dưới sân, cùng chung màu áo với họ.
    Em phải sao đây, anh ?
    Em sẽ không lựa chọn giữa anh và đội tuyển bởi em yêu quý cả hai.
    Dẫu vậy, nếu Anh thua, nếu McClaren thua, khônmg chừng em sẽ hả hê mà nghĩ "Ông thua vì ông không có anh ấy !"
    Không chừng em sẽ làm thế mất !

    Ưhm...

    Em hy vọng đây chỉ là cảm giác nhất thời, cái cảm giác "vui nếu Anh thất bại" ấy... Vì em thích là fan của anh hơn là anti-fan của tuyển Anh. Bởi vì em yêu anh - một người đã cho đi mà không đòi hỏi nhận lại, với United và giờ là tuyển Anh. Bởi vì thế, em ước gì em làm được như anh, không hối tiếc.

    Khó ghê, anh ạ.
    Em đang cố...
    Em chỉ hiểu rõ một điều.
    Có thể em yêu United và tuyển Anh vì họ *đã từng* có anh...
    Nhưng em không yêu anh vì anh *đã từng* ở trong só họ.
    Em yêu anh chỉ vì anh.
    Là người của United hay không, là tuyển thủ quốc gia Anh hay không, em không cần biết.
    Chỉ cần đó là anh...

    ... Em yêu anh mãi mãi...

    Becky87

  6. #6
    Silver member
    Ngày tham gia
    Apr 2016
    Bài viết
    1
    ღ zїppø ღ


    Rất có thể Becks sẽ nghỉ thi đấu sau năm 2008, nhưng chỉ là "có thể" thôi, mọi chuyện vẫn hoàn toàn có thể sẽ khác đi... George Best hay Cantona, những cựu số 7 huyền thoại của M.U cũng vì những lý do thế này thế kia cũng chia tay với bóng đá đỉnh cao từ sớm, Best thì lao vào những thú vui ngoài sân cỏ, Cantona thì lao vào phim trường,...

    Anh cũng đã từng "đứng về phía" Steve McClaren khi ông ta còn làm trợ lý cho Fergie ở M.U rồi khi ông ta chuyển sang Boro...Nhưng ông ta đã làm a phải nghĩ khác đi khi loại Becks khỏi ĐT cho trận đấu ở vòng loại Euro mấy hôm nay (Anh đã bị Macedonia cầm hòa ngay trên Old Traff, đá thì ko ra 1 cái thể thống gì...). Ko hiểu ông ta nghĩ cái gì và đang làm gì...Trước đây ĐT Anh luôn là số 1 của a, nhưng mà giờ đã khác, khi họ thất bại, như trong trận vừa rồi, a lại cảm thấy hả hê và sẽ cầu cho họ lại thất bại tiếp. Cũng may cho cái đời ĐT Anh là ở bảng của họ chỉ toàn những đối thủ hạng muỗi hoặc ruồi...

    Dẫn dắt ĐT Anh 6 năm, từ 2000 -> 06, Eriksson đã cùng ĐT Anh dự 3 giải đấu lớn (2 WC và 1 Euro) và họ đều vào đến Tứ kết, tức là vòng 8 đội mạnh nhất (phải dừng chân vì phần nhiều là 0 may mắn với 2 lần thất bại trên chấm phạt đền trước Bồ và 1 lần do sai lầm cá nhân của Seaman ở WC02...)
    ĐT Anh với HLV người Thụy Đ đã có những cái thành công và ko thành công...

    Việc ĐT Anh cần có HLV mới là quá đúng, lẽ ra là phải ủng hộ McClaren, 1 HLV trẻ, 1 HLV tài năng và hứa hẹn,... Nhưng ông ta cũng chỉ đến thế thôi, hết. ĐT Anh ko có Beckham thì chẳng có nghĩa lý gì, dù ở đấy vẫn còn gần nửa đội hình chính là những cầu thủ M.U...

    Phải thừa nhận là về chuyên môn, Becks đã ở bên kia đỉnh cao và sẽ phải tranh chấp rất nhiều nếu muốn có 1 vị trí thực sự ở ĐT Anh, nhưng việc McClaren thậm chí ko gọi Becks vào ĐT là quá lộ bịch và phũ phàng."Không phải Becks không đủ tài năng và phong độ để chiếm 1 suất trong đội hình ĐT Anh. Đơn giản, anh là biểu tượng thất bại của cả một thế hệ. McClaren không muốn “dính líu” đến con người của triều đại cũ."

    Treo giầy, có những lí do khác nhau, Becks ko muốn quay lại Anh thi đấu vì ko muốn đối đầu với đội bóng mà anh yêu quý nhất...Về phía Real, họ ko còn thực sự muốn có Becks nữa vì giờ đây Becks ko còn đc như xưa, cả trên sân cỏ lẫn ngoài sân cỏ...Đến 1 CLB trung bình thì có lẽ "thường" quá...Mà tất cả vẫn chỉ là dự định thôi...
    "Tôi đã thi đấu nhiều năm trong màu áo của Man Utd, đó là một quãng thời gian không thể quên. Và tôi không nghĩ rằng mình còn có thể khoác một chiếc áo đấu nào khác tại Premiership ngoài màu áo của MU...Man Utd là câu lạc bộ của đời tôi. Tôi thực sự cảm thấy ấm áp khi thi đấu ở đó. Và phải nói thật rằng những ngày tháng tại Old Traffort luôn khiến bạn không thể nào quên!”

    Becks đã ở đây, đã đi qua thì cũng chẳng làm sao, cái gì phải đến rồi sẽ đến, cái gì phải đi thì sẽ đi, ai cũng thế, cái gì cũng thế, đấy là cuộc đời... Cái quan trọng là Becks đã ở trong con người thì mãi sẽ ở trong con người, đã là duy nhất thì sẽ mãi là duy nhất, Becks làm lên Becks đặc biệt và chúng ta cũng đã làm cho Becks trở lên đặc biệt hơn những người khác...Let it be, let it be, let it be, let it be...

  7. #7
    Silver member
    Ngày tham gia
    Apr 2016
    Bài viết
    1
    Tâm sự của Beckham

    Ngay sau khi bản hợp đồng chuyển nhượng hứa hẹn sẽ mang đến cho Becks một khoảng tiền khổng lồ sau 5 năm được ký kết giữa anh và CLB LA Galaxy thuộc giải nhà nghề Mỹ, tiền vệ người Anh đã khẳng định trước báo giới về mục đích của anh trong cuộc chuyển nhượng này.

    Theo Beckham, mục đích chính khiến anh gia nhập LA Galaxy không phải là vì tiền mà vì anh muốn trở thành “một phần trong lịch sử” của LA Galaxy.

    “Dĩ nhiên đây là một bản hợp đồng kỷ lục về giá trị, đó quả là một số tiền không tưởng,” Beckham trả lời phỏng vấn hãng tin ABC. “Có thể nói ra điều này nhiều người sẽ cười nhưng với tôi mục đích chính của vụ chuyển nhượng này không phải vì tiền, tôi gia nhập CLB mới với hy vọng làm thay đổi bộ mặt bóng đá Mỹ.

    Đây là quyết định quan trọng của đời tôi bởi các con tôi và vợ tôi đều rất thích thú với sự thay đổi này. Tuy nhiên, mục đích chính của tôi là chứng tỏ hết khả năng của mình để có thể trở thành một phần trong lịch sử của CLB.”

    Bỏ lại đằng sau 3 năm trời chôn chân tại Bernabeu, với bản hợp đồng mới này Beckham có thể thỏa sức tung hoành trên sân cỏ cũng như phát huy tối đa khả năng kiếm tiền của mình. “Con gà đẻ trứng vàng” sẽ bỏ túi hơn 70.000 bảng/ngày hơn rất nhiều so với bất kỳ cầu thủ nào trên thế giới (Frank Lampard và Micheal Ballack của Chelsea đang nhận mức lương 100.000 bảng/tuần).

    “Tôi nghĩ bóng đá sẽ phát triển hơn tại Mỹ khi đất nước này chú tâm đến việc đào tạo tài năng trẻ. Hy vọng rằng với kinh nghiệm của mình tôi sẽ giúp sức để bóng đá Mỹ ngày càng phát triển hơn.” Beckham cho biết tiếp.

    Hy vọng rằng Becks sẽ thành công với “miền đất hứa” này, cựu thủ quân ĐT Anh tỏ ra háo hức với sự lựa chọn của mình. Tuy nhiên đằng sau sự ra đi của anh là không ít những sự tiếc nuối của đồng đội, những người đã sát cánh cùng Becks trong màu áo Real suốt 3 năm qua trong đó có thủ môn Iker Casillas. “Người gác đền” của sân Bernabeu tỏ vẻ ngậm ngùi tiếc nuối cho sự ra đi của Becks:

    “Tất cả chúng ta, những người biết về Becks đều ngưỡng mộ tài năng của anh ấy, một cầu thủ vĩ đại. Anh ấy đã cống hiến hết mình cho Real Madrid và tôi thấy mình đã may mắn khi được sát cánh cùng anh ấy. Chúng tôi tự hào vì anh ấy nhưng cũng thật buồn khi anh ấy là một ví dụ điển hình cho tất cả chúng tôi.”

    Những lời phát biểu của Casillas không chỉ là những lời bày tỏ sự tiếc nuối của anh về người đồng đội mà anh còn ngầm ám chỉ sự bạc bẽo của BLĐ Real Madrid đối với các ngôi sao của họ trong suốt thời gian qua trong đó có cả Luis Figo, người đã bị Real đẩy sang Inter Milan cách đây 2 mùa bóng. Và tất cả chúng ta, những người yêu mến Beckham hẳn cũng sẽ không ai phản bác lại những lời phát biểu của Iker Casillas chứ?

    (24h)

  8. #8
    Becky87


    Vậy là, Beckie, anh đã trở lại :''> .

    Em biết nói ra có vẻ khoe khoang, nhưng em đã tin, hoàn toàn tin rằng sẽ đến ngày này. Từ lúc McClaren loại anh, đến khi Capello gạt anh ra, em vẫn tin rằng sẽ có ngày anh trở lại, để chứng minh một điều gần như là hiển nhiên : Họ đã sai.

    Anh biết không, đằng sau anh là hàng triệu người hâm mộ, những người hết lòng ủng hộ và cầu nguỵên cho anh, và em tự hào là một trong số đó :x .

    Cũng như em tự hào về anh vậy !

    Trận đấu anh trở lại đội hình Real, em không xem trực tiếp. Nhưng khi xem lại, em hiểu... Cái tuổi 31 chưa thực sự ảnh hưởng đến khả năng cống hiến của anh, và nhất là sự phũ phàng, lạnh nhạt bấy lâu anh "được" hưởng từ bộ sậu sếp sòng Real chẳng hề thay đổi con người anh. Anh biết không, em thích nhìn anh cười... Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, và giờ là nụ cười khi anh ghi bàn thắng. Nụ cười không có chút gì đắc thắng, tự phụ hay kiêu căng... như vài người khác. Ở nụ cười ấy, đơn giản, em cảm nhận một niềm vui thuần túy, rất ngọt ngào và rất dễ thương ^^ (Anh sẽ không phật ý khi em nói anh "dễ thương" chứ :">?) ! Ah, em thích cả khi anh... le lưỡi nữa ! Chao, chỉ một hai giây thôi mà không biết tay nhà báo nào nhanh nhẹn chộp được khoảnh khắc ấy anh nhỉ ! Em lại nhớ lúc anh... liếm kem, hay mút kẹo, cái hồi anh còn ở Utd. Trông anh hơi ngố này, trẻ con và rất hiền :x. Ngay lúc này cũng thế, anh vui sướng vì đã ghi bàn, chỉ vậy - không phải vì đã khiến "ai đó" mất mặt không vênh váo nổi. Anh đã từng và vẫn luôn hiền như thế...

    Em nhớ lại nhiều chuyện, về Utd, Sir Alex, đội tuyển Anh và McClaren...

    Một nơi anh đã tận hưởng những ngày tháng tuyệt vời nhất, và một nơi...

    Cái đội tuyển không-có-anh đã trải qua 4 trận không thắng. Em không biết liệu rồi ông ta có đủ can đảm gọi lại anh không, sau cái cách ông ta đối xử với anh...

    Nhưng...

    Dù sao đi nữa, điều khiến em tự hào nhất khi là fan của anh, đó là anh biết đối mặt với mọi sóng gió theo cách quân tử nhất - không phàn nàn, không than vãn. Anh không quen với từ "bỏ cuộc" nhưng không cần phải nói ra điều đó. Anh chỉ lặng lẽ để thực tế sân cỏ chứng minh. Đã thế, thì dù chơi bóng ở đâu anh cũng được yêu quý và ngưỡng mộ ! Cứ gì phải khoác áo đội tuyển ?

    Ha, nếu lúc này McClaren gọi anh trở lại và anh từ chối, vẫn không ai trách gì anh được.

    Nhưng em biết anh sẽ không làm vậy đâu ^.^.

    Và bởi vì điều đó, em tự hào về anh - rất, rất nhiều.
    ---------------


    Chàng hoàng tử 17 tuổi với nụ cười chân phương.

    Tiền vệ tài hoa khoác áo số 7.

    Hình mẫu người đàn ông hoàn hảo trong con mắt mọi giới.

    Đó là anh .

    Và... Christopher Colombus thế kỷ XXI, người có công khai phá vùng đất hoang sơ nhất trên bản đồ bóng đá, người đem khán giả US đến với khán đài soccer thay vì rugby hay bóng chày.

    Đó có thể là anh không XD ?

    Em hy vọng, Beckie .

    Em hy vọng :''> .

  9. #9
    "Chú khá đấy!!!" Beckham vui vẻ bày tỏ nhận xét về “bậc hậu bối truyền nhân của mình” - Ronaldo nhân dịp anh trở về “quê cũ” sau gần 4 năm xa cái Nhà Hát nơi đã gắn bó với những kỷ niệm thuở thiếu thời.

    Đã từng có người nhận xét rằng, Ronaldo có phần nào đó nhang nhác Beckham. Đứng trên góc độ của một cổ động viên đội tuyển Anh cuồng nhiệt, cả 2 đều là những “tội đồ khó có thể tha thứ”. Một Beckham – tiền nhân với chiếc thẻ đỏ trong vòng chung kết 98 và rồi chỉ 8 năm sau, bậc hậu bối – Ronaldo nối gót “gián tiếp” xô đẩy những chú sư tử Anh ra khỏi giải đấu danh giá nhất thế giới.



    Còn khi đứng trên con mắt của một cổ động viên Manchester chân chính, 2 anh đều xứng đáng được tha thứ vì những cố gắng nỗ lực của mình dành cho đội bóng Manchester United thân yêu.

    Sau vụ scandal Beckham nổi đình nổi đám, M.U giành cú ăn ba lịch sử với đóng góp đáng kể của Beck. Hãy tạm ngưng một chút và tự hỏi: Còn Ronaldo thì sao? Vụ xung đột mùa giải World Cup vừa rồi liệu có đủ sức đưa Quỷ Đỏ lên bục vinh quang lần nữa không?

    “Tại Premiership, Ronaldo hiện đang là cầu thủ thi đấu xuất sắc nhất mùa giải này,” cựu đội trưởng tuyển Anh quả quyết trên kênh MUTV.

    “Những điều anh ấy làm thật đáng nể phục từ đầu mùa giải cho tới thời điểm này. Nào là chuyện Rooney, nào là cổ động viên la ó, nào là các câu lạc bộ khác nhòm ngó.”

    “Có một điều chắc chắn rằng, khi bạn là một cầu thủ ManUtd, bạn ra sân thi đấu, bạn hy sinh vì câu lạc bộ, sẽ chẳng có một cổ động viên nào hẹp hòi tới mức không tặng bạn ít một tràng vỗ tay. Đó là chính là cái bạn cần.”

    “Bước chạy mạnh mẽ, quyết đoán và tự tin của Ronaldo hôm nay chính cũng từ đó.”



    “Lần đầu tiên tôi đối mặt với Ronaldo là trong trận Anh gặp Bồ Đào Nha và tôi đã cảm nhận được cậu ấy thực sự là một cầu thủ đặc biệt.”

    “Khi biết được rằng Ronaldo được chọn mặc chiếc áo số 7 danh giá, tôi đã thầm vui rằng từ nay Manchester đã có trong tay một cầu thủ trẻ có đầy đủ tài năng. Ronnie sẽ sớm trở thành cầu thủ xuất sắc nhất thế giới và ngày đó đang rất gần tới rồi. Tôi xin đảm bảo điều đó.”

    Hãy nhìn lại quá khứ và so sánh tới hiện tại, Manchester United đang nuôi dưỡng một đôị hình có sức mạnh kinh khủng, thậm chí vượt trội cả một thế hệ 98-99 anh hùng. Chúng ta có những Ryan Giggs, Gary, Scholes bản lĩnh và kinh nghiệm, những Ronaldo, Rooney với sức trẻ, kỹ thuật và một đội hình hiểu nhau luôn biết gắn bó vì một mục tiêu chung.

    “Tôi có thể cảm nhận được hình ảnh ngày xưa đang trở lại và tôi thực sự hy vọng rằng những dư vị đó không chỉ xuất hiện trong những giấc mơ,” Beckham tâm sự.

    “Hãy nhìn Rooney chạy. Cậu ấy và M.U xứng đáng được như vậy.”

    Chuyện về những chàng trai mang áo số 7 danh giá luôn là một cuốn tiểu thuyết dài, đầy ly kỳ và không kém phần thú vị. Beckham đã ra đi khi bước tới đỉnh cao phong độ để lại sau lưng là hàng triệu con tim nát tan. Còn Ronaldo thì sao? Lần thứ hai, tôi tự hỏi mình. Cũng như các bạn, tôi không dám tự khẳng định. Chỉ mong ở điểm này, câu giả định “Hậu Bối Nối Gót Tiền Nhân” sẽ mãi mãi không bao giờ thành sự thật.



    MUSVN

  10. #10
    Becky87​


    Chỉ có Becks mới như thế, và vì thế chỉ có một David Beckham duy nhất mà thôi :''> .
    Once in a lifetime...

    Một lần trong đời tôi đã yêu
    Lối chơi vũ bão đến mê người
    Đỏ tươi rực rỡ in màu áo
    Một lần trong đời tôi đã yêu

    Một lần trong đời tôi đã mơ
    Ghi nhiều bàn thắng rất nên thơ
    Bốn bề phơi phới vang tiếng nhạc
    Bởi đây - Nhà hát những giấc mơ

    Một lần trong đời tôi mong ước
    Được trở về đây như ngày trước
    Dù chẳng để đấu lại bạn xưa
    Một lần trong đời tôi đã ước

    Một lần trong đời tôi đã yêu
    Yêu cả tâm hồn, cả trái tim
    Yêu bằng mồ hôi và nước mắt
    Một lần yêu - Trọn một đời yêu

    ... Once for Ever

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •